One shot: Làm báo cáo

Tháng tư ở thành phố Hồ Chí Minh nóng như một cái lò đã tích đủ nhiệt để nướng thịt heo. Tôi không muốn mình biến thành món thịt nướng, cố sức tìm một vị trí có kha khá gió để ngồi làm báo cáo.

Thư viện? Đó là cái lò nung kim loại.

Một phòng học nào đó? Sẽ bị đuổi ngay thôi.

Ghế đá dưới gốc cây? Quá nhiều người qua lại.

Về nhà? Không được về, phải đợi con bạn ra mới làm bài được. Nếu để tôi làm một mình thì chẳng bao giờ xong. Vì sao ư? Vì tôi có sức đề kháng yếu với các loại cám dỗ như internet, TV, tiểu thuyết, vân vân mây mây. Ít ra phải có ai đó đốc thúc tôi.

Cuối cùng tôi chọn hành lang sau tòa nhà Rạng Đông, là chỗ mà nếu có gió thì sẽ thổi vào đây trước để làm cái công việc nhàm chán này. Trời thì vẫn nóng như thế, nhưng thỉnh thoảng một cơn gió thoáng qua cũng đáng để nhắm mắt hưởng thụ. Nơi đây lại nhìn trực tiếp ra rừng cây sau Rạng Đông. View đẹp gió mát, tiền thuê 0 đồng, tiêu chuẩn ngàn sao, quá lí tưởng! Người ta thiết kế các bệ đá trên lan can dọc hành lang để sinh viên ngồi học bài, thật muốn vote cho ai thiết kế cái tòa nhà Rạng Đông này 5 sao.

Tôi ngồi quặp hai chân vào bệ lan can như một con bạch tuộc béo đu xà ngang cột buồm, bật playlist ưa thích, vừa làm bài vừa thiu thiu ngủ.

Bỗng đâu một cơn chấn động kinh hoàng ập đến, tôi trông thấy cảnh vật trước mắt rung chuyển dữ dội, mặt đất dưới chân như muốn nổ tung, tiếng la hét khắp nơi. Động đất!!!

Trong khi mọi thứ vẫn đang rung chuyển, tiếng la hét ngày càng dữ dội, mặt đất xung quanh tòa nhà như nứt toác, các rãnh sâu hình thành và chạy ngoằn ngoèo khắp nơi khắp chốn. Tôi lập tức nhớ tới lời ba dặn dò, khi gặp động đất phải lập tức tìm chỗ núp.

Ba tôi ở cơ quan từng được học một khóa huấn luyện cách xử lí những tình huống sống còn. Ba bảo lại với tôi, khi gặp động đất tuyệt đối không được chạy rông, sẽ bị vật lạ rơi trúng đầu chết ngay tại chỗ. Cũng không nên trốn xuống gầm bàn gầm ghế gầm tủ gầm giường, vì những vật đó không chắc chắn che chở được mình, ngược lại còn có thể bị mảnh vỡ của chúng xuyên thủng người. Tốt nhất là tìm một góc tường, góc bờ đê để núp sát vào, nếu xảy ra đổ vỡ các thứ sẽ tạo thành thế chạc ba, mình ở trong góc khuất sẽ có cơ may sống sót cao hơn. Nhớ như in điều đó, nhưng xung quanh tôi không có góc tường nào, tôi vội lao sát vào bức tường đối diện, dung tay che đầu, nghĩ rằng sẽ lần mò dần dần vào một góc nào đó.

Nhưng khi vừa nép vào tường, tôi bỗng cảm thấy trận động đất này có gì đó kì lạ, có gì đó không đúng! Mặt đất đã nứt hết, tạo thành một đường rãnh sâu xung quanh tòa nhà, thế nhưng tòa nhà không sụp xuống, chỉ có đất đai xung quanh lún xuống dần. Không, là tòa nhà Rạng Đông đang trồi lên cao với tốc độ chóng mặt. Thế quái nào mà tòa nhà lại bay lên được??? Chắc mình do quá sợ nên bị ảo giác rồi. Nhưng không, rõ rang đã không còn nghe âm thanh đổ vỡ nữa, và tiếng gió thổi qua hành lang ngày càng lớn, chỉ có tiếng la hét là vẫn không giảm một dexiben nào. Tòa nhà nghiêng dần dần về phía sau, làm balo, điện thoại, lap top của tôi đổ ập xuống, rơi lại gần tôi.

Sau một vài giây bỗng tòa nhà không rung chuyển nữa, nhưng do quá nhiều chấn động cùng một lúc, tai tôi đã ù đi, không còn phân biệt được âm thanh gì nữa. Ngước mặt lên nhìn trời, tim tôi muốn nhảy luôn ra lồng ngực. Một con mắt to tướng đang nhìn vào từ bên hông tòa nhà. Tôi thất thần ngoài đầu nhìn sang bên kia tòa nhà, nơi đó đang bị bịt kín bởi một bức tường màu tối thô ráp sù sì, ở tít trên đầu bức tường có những mảnh nhọn hoắt màu ngà. Thôi rồi, tòa nhà đang nằm trong lòng bàn tay một con ôivật khổng lồ xấu kinh khủng xấu. Cái con này cần phải chăm sóc da, tuy rằng cặp mắt màu vàng hổ phách của nó khá đẹp. Và tôi xin cam đoan rằng ánh mắt nó có vẻ thích thú khi nhìn vào trong.

Con quỷ mày rảnh quá ha, tự nhiên khi không đi bốc cái tòa nhà Rạng Đông lên chơi vậy đó hả? Tôi thầm rủa sả chín đời tổ tông nhà nó, mặc dù tôi không tưởng tượng được con gì đẻ ra nổi cái thứ như nó. Tôi vội vàng bỏ điện thoại và laptop vào balo trong khi con quỷ đó vẫn nhìn nhìn, người xung quanh tôi vẫn la hét muốn thủng màng nhĩ. Khốn kiếp, la kiểu đó thì sao tui nói chuyện với con quỷ kia được hả, hả, hả? Tôi tiện thể ngầm thăm hỏi luôn tổ tiên gia phả mấy người đang thi nhau la hét. Tôi đeo balo vào vai như bình thường vẫn đeo balo xuống xe bus, sau đó nhảy ra khỏi lan can, đáp xuống cánh tay sù sì như ghè đá của con quái vật. Tôi chạy lên phía vai nó, vừa chạy vừa hét: “Con quỷ kia, mày biết tiếng người không? Mày xuống Trái Đất với mục đích giề???” Con quái chuyển sự chú ý vào tôi, con người to cồ cộ như cái nhà lồng kính hình cầu của nó xoáy vào tôi. Nó gầm lên một tiếng, rung nhẹ vai, tôi lảo đảo, trượt chân lao thẳng xuống đất…

Trời đất trước mắt tôi tối sầm.

“Hà, dậy dậy, tui tới rồi nè.”

Tôi giật mình mở mắt. “Ủa bà tới rồi hả. Ngồi xuống đây, phụ tui làm bài. Đọc bài mỏi mắt quá nên tui ngủ quên mất.”

  • HẾT ONE SHOT –